Xét cho cùng, quan tâm lẫn nhau vẫn luôn là thuộc tính của con người. Nó là điều tự nhiên trong bản năng của mỗi người. Tình yêu thương chính là động lực thôi thúc chúng ta hành động, cảm thông và chia sẻ mỗi khi người khác đau buồn.
Tôi đã từng đọc một câu chuyện kể lại rằng có một em bé 4 tuổi khi nhìn thấy ông lão hàng xóm mất vợ đang khóc, khi đó em đã leo lên ngồi vào lòng ông lão rất lâu. Về nhà mẹ hỏi em đã nói chuyện gì với ông ấy, cậu bé trả lời rằng: “Không có gì đâu ạ, con chỉ để ông ấy khóc”. Hành động hồn nhiên vô tư của cậu đã vô tình giúp em trở thành người chiến thắng trong cuộc thi đứa trẻ biết quan tâm đến người khác nhất.
Câu chuyện tưởng chừng như hết sức đơn giản nhưng để lại trong lòng người đọc nhiều suy ngẫm. Cậu bé trong câu chuyện trên tuy còn rất nhỏ nhưng đã biết quan tâm đến người khác, có điều theo một cách không bình thường. Đó là nếu là đứa trẻ khác, có lẽ sẽ đến ông lão, hỏi tại sao ông khóc, an ủi và thể hiện bằng những cử chỉ quan tâm… Nhưng nếu làm như vậy ông lão sẽ cảm thấy đau buồn, xót xa hơn bởi những câu hỏi cứ xoáy sâu them vào nỗi buồn mà ông lão đang gặp phải, khiến nỗi mất mát của ông càng trở nên quặn thắt, và đau lòng hơn.
Những biểu hiện của sự quan tâm là muôn hình muôn vẻ. Đôi khi, một cử chỉ quan tâm dù là nhỏ nhặt nhất, hay thậm chí một nụ cười cũng có khả năng xua tan đi những hố băng lạnh lùng mà nó đã ngăn cách giữa con người với con người.
Trong trường hợp này thì cách tốt nhất để thể hiện sự quan tâm chính là sự im lặng. Đây là cách vô cùng đơn giản nhưng cực kỳ hiệu quả và em bé 4 tuổi trong câu chuyện trên đã chọn cách đó. Khi điều bất hạnh nhất xảy ra, những giọt nước mắt có thể làm dịu bớt và nguôi ngoai nỗi đau, giúp người ta cảm thấy thanh thản, nhẹ nhõm. Nhưng sẽ tốt hơn nếu lúc ấy, có một người ở bên, chia sẻ nỗi buồn, lau khô nước mắt, một bờ vai, một ánh mắt cảm thông chân thành đôi khi lại là điều ta cần nhất. Nó thiêng liêng và quý báu hơn những lời động viên an ủi. Ông lão trong truyện chắc hẳn cũng cảm thấy bớt cô đơn, xót xa, thấy ấm lòng hơn khi có 1 người ở bên cạnh, dù em bé đó chỉ là im lặng và nghe ông khóc.
Câu chuyện đã cho tôi một bài học quý giá trong cuộc sống – đó là sự quan tâm chân thành, sâu sắc. Không một giá trị vật chất nào có thể đo được cái giá của sự quan tâm và tình yêu thương mà mỗi người trong chúng ta giành cho nhau và cho những người xung quanh. Và cũng không tiền bạc nào có thể mua được điều đó. Trên thế gian này, không một ai có thể sống mà thiếu sự quan tâm xuất phát từ tình thương của người khác dành cho mình. Chúng ta không chỉ sống cho mình mà còn phải sống cho cả những người xung quanh nữa…
Cuộc sống sẽ nhàm chán, vô vị biết bao nhiêu nếu một người chỉ sống đơn độc một mình, không có tình yêu thương hay sự quan tâm, chăm sóc của một ai khác. Tình yêu thương, sự quan tâm đôi khi chỉ là những hành động, và những cử chỉ đơn giản nhưng lại có sức mạnh làm vơi bớt đi niềm đau, nhân đôi niềm hạnh phúc, ngay cả khi đó là sự im lặng.
Mai Sỹ Thành
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét