Quá khứ là tiếng thở dài tiếc nuối.
Có ai không tiếc nuối những gì đã qua, có ai không nhớ về những kỷ niệm, những hồi ức, dẫu cho nó buồn hay vui. Chúng ta đôi khi muốn những hạt bụi thời gian phủ lấp đi những quá khứ không vui, những hồi ức không đẹp, chúng ta muốn quên nhưng càng cố quên lại càng nhớ. Mình từng nhiều lần ước rằng, giá như mình được quay lại, có thể mình sẽ làm khác, có thể mình sẽ hành động khác và có thể mình sẽ sống khác... Thế nhưng, bây giờ chỉ còn là những tiếng thở dài, thở dài tiếc nuối.Quá khứ đã trôi qua, có níu kéo cũng không được, có tìm quên cũng khó khăn, thôi thì cất nó vào ngăn của ký ức, đặt những điều không vui xuống tận cùng đáy suy nghĩ, đặt những điều ta vui, ta hài lòng lên phía trên và hãy tiếp tục sống với hiện tại, chỉ thi thoảng nhớ lại ta sẽ bắt gặp trước tiên là những niềm vui, sống lại với những kỷ niệm đẹp và biết đâu ta sẽ không kịp nhớ đến những nỗi buồn thì ta lại phải sống tiếp tục với hiện tại. Đó chỉ là một cách để né tránh, nhưng thực tế của cuộc sống luôn khiến ta phải nhớ về những điều không muốn nhớ. Vì thế mình hãy học cách biết lạc quan trong những nỗi buồn, biết đứng lên từ những thất bại, biết hy vọng từ trong chính sự thất vọng...
Hiện tại là hành trình
Con đường cuộc sống do mỗi người tự lựa chọn, mình luôn nghĩ đến hình ảnh tất cả chúng ta cùng đang bước đi trên một con đường, nhưng sau đó có một vài người sẽ rẽ vào những lối rẽ khác, hay có người đứng sững lại, họ không cùng mình đi tiếp nữa. Hay như hình ảnh của một chuyến tàu, mình không biết những người bạn của mình sẽ xuống ga nào, có những người mình thương mến lại không cùng đồng hành với mình. Cuộc sống là thế, gặp gỡ và chia ly, có khi là chia ly trong niềm vui, vui vì quyết định đúng đắn, vui vì tin rằng sẽ có ngày gặp lại trong niềm vui của sự thành công. Nhưng cũng có khi chia ly trong sự nuối tiếc, bất lực khi nhìn thấy những người bạn đang đi một con đường ghồ ghề, đầy bất trắc, buồn khi thấy sự lựa chọn sai lầm, nhưng không sao khuyên được.Mình sợ lắm giây phút khi chỉ còn lại một mình trên con đường rộng lớn thênh thang, đôi bàn tay lạc lõng, đôi chân bước đi trong vô định, mình sợ cái cảm giác không tìm thấy phương hướng, không biết rẽ theo ngả nào. Vì thế, mình cần lắm những đôi bàn tay nắm lấy nhau chia sẻ, những người bạn cùng tiến bước, cùng đồng hành. Hành trang mình mang theo trong cuộc đời này là tình thân bạn bè, sự ấm áp gia đình, tất cả sẽ mang lại sự cảm thông trong những lúc mình chới với nhất.
Tương lai là những ánh bình minh
Sự lạc quan, niềm hy vọng luôn không thể thiếu trong suy nghĩ của mỗi người. Chúng ta hãy sống ngày hôm qua và ngày hôm nay thật đầy đủ ý nghĩa, sống hết mình, yêu hết mình, để rồi ngày mai của chúng ta sẽ chỉ là những niềm vui, tìm kiếm sự tươi mới, không còn những luyến tiếc của những ngày đã qua.Có những người chỉ sống vì quá khứ, có những người sống chỉ biết hiện tại và cũng có những người sống chỉ nhìn vào tương lai. Thế thì quá khứ, hiện tại, tương lai, cái nào là quan trọng nhất? Câu trả lời của mình là hiện tại, vì nếu bạn biết sống tốt ở hiện tại thì tương lai bạn sẽ không phải quay đầu nhìn lại tiếc nuối. Bạn sẽ không có những hồi ức buồn trong quá khứ nữa, tất cả cuộc sống của bạn sẽ tràn ngập niềm vui và cảm xúc thăng hoa.
Và mình cũng luôn tin tưởng rằng, điểm dừng cuối cùng của cuộc sống tất cả chúng ta sẽ gặp lại nhau, như chuyến tàu sẽ dừng ở nhà ga trung tâm. Và khi đó mỗi một người trong chúng ta sẽ nhận ra rằng mình cũng đã góp phần giúp ích cho hành trình của nhau và làm cho hành trang cuộc sống ngày càng phong phú hơn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét