Họ yêu nhau. Tình yêu đầu tiên của cả hai, kéo dài suốt 5 năm thời son trẻ. Những tháng này sinh viên thơ mộng trôi qua nhanh. Cả hai bước vào đời với muôn nỗi lo cho tương lai.
Anh chưa đủ điềm đạm để “gạn đục khơi trong” giữa cái ao đời tù đọng. Em chưa đủ chín chắn để giúp anh lèo lái con thuyền tình yêu giữa biển đời lắm bão. Thế là ta mất nhau! Em lấy chồng khi từng đêm vẫn mộng mị về quá khứ. Anh bỏ đi xa với nỗi niềm ăn năn giằng xé bao lỗi lầm qua..Vết đau mãi không lành… Tất cả cũng chỉ vì yêu nhau…
Họ yêu nhau. Tình yêu đầu tiên của em. Nhưng em không phải là nàng Axon đầu tiên của anh. 3 năm mặn nồng, 3 năm mê đắm, 3 năm anh vẫn đều đặn vượt 230km từ Sài Gòn về một tỉnh nhỏ để thăm em mỗi cuối tuần. 3 năm em vẫn vừa đi học, vừa đi làm dù anh thừa khả năng nuôi em. 3 năm em vẫn không bỏ thói quen thay chậu hoa cúc mỗi cuối tuần để đón anh, thay tấm rèm cửa màu xanh thành màu vàng như anh muốn, ủi cho anh chiếc áo sơ-mi màu vàng nắng và giặt hộ anh chiếc khăn màu vàng còn đọng mùi da thịt đàn ông.. Để rồi sau 3 năm, anh lấy vợ – một cô gái giàu sang, một người anh chưa từng ngồi ăn tối hay trò chuyện trước đó. Em bơ vơ và trở thành một đứa đàn bà cay cú, hư hỏng, đanh đá như con hổ dữ bị thương. Vết đau mãi không lành.. Tất cả cũng chỉ vì yêu nhau…
Họ yêu nhau. Tình yêu ngọt ngào và nghịch cảnh như Romeo & Juliet. Nhưng rào cản gia đình không giết nổi tình yêu trong họ. Họ vẫn nắm tay vượt qua bao bão tố, vượt qua những thói thường tình, những quy luật rởm đời, những bạc bẽo của cuộc đời để yêu nhau. Anh cũng vượt hàng trăm cây số để được ôm em trong vòng tay. Em cũng vượt cả đoạn đường dài đầy bụi để được nằm trong tay anh dù chỉ là một đêm chờ trời sáng. Lẽ ra, chúng ta vẫn có thể sống với một tình yêu đẹp như thế mãi mãi… dù em không được gọi mẹ anh là mẹ, không được danh chính ngôn thuận cùng anh bước đi trong pháo hồng rực rỡ… nếu không có ngày tử thần lao đến, giằng lấy đôi tay anh khỏi tay em. Em chới với vì sự chia cắt vĩnh viễn ấy! Em ước gì thà rằng anh phản bội em, thà rằng anh cứ nghe lời mẹ phụ em, thà rằng anh cứ tự nguyện buông tay em ra… Thà anh cứ làm mọi điều khốn nạn với em, chỉ cần anh còn sống… để em còn có cơ hội nhìn mặt anh một lần nữa! Còn hơn giờ đây… em cứ mong trời mau tối mỗi đêm về… để được gặp anh và yêu
Họ yêu nhau. Tình yêu thơm mùi mạ non của đôi trai gái ở vùng quê thanh bình. Thế rồi anh theo gia đình đi đến một khung trời mới. Ngày ra anh đi, em cứ khư khư nắm lấy tay anh không buông ra và miệng thì luôn thì thầm với đôi mắt ngân ngấn nước “Em sẽ đợi. Anh sẽ trở về phải không anh?…”. Anh không dám trả lời, rút nhanh tay mình khỏi tay em như sợ vướng bận… Thời gian lặng lẽ trôi. Xứ sở phồn hoa cuống anh quay cuồng với công việc, với những cuộc chơi mới lạ, với những cô gái tân thời tràn nhựa sống. Những cuộc điện thoại và những lá thư thưa dần. Anh vẫn yêu em. Em vẫn yêu anh. Ta vẫn yêu nhau. Nhưng tự trong sâu thẳm, anh chưa muốn có em. Anh không muốn rời bỏ chuỗi ngày trai trẻ tự do quá sớm. Và anh đã để em tự quyết định mối quan hệ. Anh nghĩ khi anh giảm dần mỗi liên lạc, em sẽ chán và cũng sẽ tìm cho mình tình yêu khác. Nhưng anh đã lầm… 9 năm trôi qua, em vẫn đợi… để rồi “hóa đá” bơ vơ! Biết không em, anh chưa bao giờ tin người ta có thể hy sinh cả quãng đời mình chỉ vì một tình yêu để rồi anh đau đớn nhận ra điều đó là có thật vào buổi chiều… anh nhận được tin em đã ra đi! Anh vẫn đang sống nhưng chỉ là sống cùng em, khi trái tim anh giờ đã cùng em nằm sâu dưới nấm mồ kia. Vết đau mãi không lành. Tất cả cũng chỉ vì yêu nhau…
Trong những tình yêu ấy, anh và em, ai là kẻ đáng thương, ai là người đáng trách? Thật không công bằng nếu đổ hết mọi tội lỗi lên đầu của ai đó hay lên hoàn cảnh khi một tình yêu không thành. Bởi có lẽ, như một câu chuyện đã viết “Yêu là không bao giờ phải nói lời hối tiếc”. Càng không có chuyện được – mất, hay đúng – sai trong tình yêu. “Con tim có lý lẽ riêng của nó”. Mà lòng người thì thường phản trắc. Chúng ta không có quyền lên án ai khi tim họ không còn yêu ai nữa. Bởi có phải ngay chính chúng ta, cũng từng bị bội phản và cũng từng hoặc sẽ là kẻ phản bội? Có thể lắm!
Năm tháng qua đi, thời gian cứ hằn lên đời người đau đáu những vết cắt. Để rồi một lúc tôi nhận ra, những vết cắt của chữ tình thường là những vết cắt thật sâu! Chia tay một tình yêu, bằng cách này hay cách khác, dù vô tình hay cố ý, dù muốn hay không… cũng chẳng dễ chịu chút nào! Nhưng có lẽ. Ừ, chỉ là có lẽ vì tôi may mắn chưa trải qua điều này. Có lẽ, đau khổ nhất vẫn là khi người yêu không còn tồn tại trên thế gian này nữa! Khi bị ai đó phản bội, người ta thường uất ức và bảo “Sao thằng/con đó không chết khuất mắt cho rồi!”. Chỉ là lúc giận. Nhưng có phải ngay lúc tâm trí tỉnh táo nhất, ta sẽ tự hỏi “Nếu anh ấy/cô ấy chết thì sao?” Sẽ là một cực hình khủng khiếp nếu người ấy ra đi khi tình yêu đang còn mặn nồng hoặc ta chưa bao giờ sống trọn vẹn cho tình yêu mà người đã trao cho ta… Những tháng ngày còn lại của người sống cứ nhức nhối những vết đau! Những vết đau mà thời gian trở thành một thứ linh dược xa xỉ, thế giới nhộn nhịp xung quanh trở thành một tên lang băm đáng nguyền rủa, và bao yêu thương đang hiện diện là một thứ độc dược chỉ làm người bệnh càng trầm trọng hơn với những nỗi nhớ day dứt khi đêm về. Xót xa quá!
Vẫn biết rằng “sống trên đời cần có một tấm lòng…”, nhưng đôi khi thấy tấm lòng ấy vẫn chưa đủ cho chính ta và người. Ta đau với những nỗi đau của ta, với những bức bối, và “vết bầm” trên thân thể lẫn tâm hồn. Đồng thời, ta cũng đau với cả nỗi đau của người. Làm sao đây? Thôi thì cứ sống, cứ yêu nếu chúng ta còn có thể. Mọi giá trị luân lý rồi có còn không khi những cô dâu người Việt lấy chồng Hàn vì trả hiếu cha mẹ vẫn bỏ xác nơi xứ người hàng ngày dưới sự tàn sát dã man của kẻ gọi là chồng? Mọi giá trị đạo đức rồi có còn không khi vẫn còn đầy rẫy những bà mẹ xúi con mình chui vào các nhà thổ bất cứ nơi đâu có thể? Mọi giá trị về nhân bản rồi có còn không khi người ta bề ngoài đạo mạo, mực thước nhưng có thể cưỡng hiếp đứa con gái mới lớn của vợ mình? Hay một ông thầy giáo làm chuyện đồi bại với những đứa học sinh mới lớp 3? Đau quá!
Cuộc đời vẫn thế. Vẫn cứ trôi và hai dòng trong đục nhòe lẫn vào nhau, tạo thành một dòng nước gờn gợn, vàng vàng, tanh tanh nhưng nồng nàn mùi cuộc sống. Chúng ta đang phải bơi trong cái dòng ấy. Tôi nhận ra, khi ta càng cố, mọi việc càng tồi tệ! Giống như khi ta sợ đau, ta cố gồng mình cho gân cốt cuồn cuộn nổi lên, đâu hay rằng điều đó sẽ làm ta đau hơn. Thôi thì cứ bình thản vậy. Sống như ta muốn, buồn vui khi có thể, yêu thương khi có thể, ghét giận khi có thể, dâng hiến khi có thể… Chỉ cần nhớ “cần có một tấm lòng” đủ để cho ta và người.
Nỗi đau nào rồi cũng sẽ được xoa dịu bởi yêu thương…!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét